Tâm sự của đêm

Mải mê với những thói quen của cuộc sống thường nhật, hàng ngày đi làm, chiều về với chồng con để hưởng cái hạnh phúc bình dị, giản đơn, thân thuộc… một lúc nào ấy lại chợt thảng thốt tìm lối quay về với chốn riêng tư trong tâm hồn, nơi ẩn chứa cái gì đó mơ hồ, lãng mạn, phù du… thả hồn vơ vẩn đi theo những khúc nhạc buồn, để nước mắt rơi rơi khi nhận ra cái tính chất Vô Thường của kiếp người…

Ta lần mò leo mãi
Không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu
Thấy toàn là sầu đau
Ước vọng ngày thơ ấu
Chưa xin được chút nào
Suốt đời còn ướt ao
Khát vọng còn cấu cào
Ôi thôi! Đời ta phung phí trong cơn buồn phiền
Ta xin tháng ngày rồi bình yên
Ô hay! tại sao ta sống chốn này
quay cuồng mãi hoài có gì vui.
Có một lần mất mát
Mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau
Mới hiểu được tình yêu
Qua dầm đề mưa tuyết
Mới vui ngày nắng về
Có một thời khóc than
Mới hiểu đời đá vàng

Vui lắm khi nhận ra mình vẫn như xưa…

Leave a Reply